Thời gian là thứ vô tình nhất trên cuộc đời này.
Thời gian làm chúng ta lớn lên nhưng đồng thời cũng làm cho cha mẹ, ông bà ngày càng già đi, chân chậm, tay run, tóc điểm những chấm bạc.
Biết rằng ai rồi cũng sẽ già đi nhưng khi nhìn lại những người thân yêu của mình bị thời gian in bóng, lòng chúng ta thêm nặng trĩu, chỉ ước rằng ta mãi là đứa trẻ con, cha mẹ, ông bà mãi vậy không bao giờ già đi.
Người già như chiếc lá mong manh trước gió. Nhưng họ vẫn kiên cường, mạnh mẽ bám víu vào thân cây để vượt qua mọi thứ trên cuộc đời.
Tuổi xuân của họ mạnh mẽ là vậy nhưng có đôi lúc họ cũng như đứa trẻ, luôn cần sự chăm sóc, sự sẻ chia của mọi người.
Càng về già, họ càng trở nên khó tính, hờn dỗi, sợ cô đơn vì họ sợ một ngày nào đó họ sẽ bị lãng quên, không ai quan tâm, lo lắng cho mình. Sự lãng quên đó khiến họ lo sợ và chạnh lòng.
Rồi một ngày mỗi chúng ta sẽ già đi, nhớ nhớ quên quên chẳng điều gì nhớ rõ cả và lúc đó con của chúng nó sẽ lại ước tuổi xuân của bố mẹ có thể quay trở lại.
Người già thường mang trong mình những căn bệnh mà chẳng thể nào chữa được. Nào là bệnh sa sút trí tuệ, Parkinson, Alzheimer….
Những căn bệnh đó đã cướp đi trí nhớ của bố mẹ, ông bà chúng ta. Chính nó đã khiến những hành động của họ không còn là chính họ nữa và có thể họ còn chẳng thế nhớ được tên của mình.
Tuổi già mong manh lắm, người già chỉ cần va chạm nhẹ là có thể dẫn đến chấn thương rất nặng. Họ mong manh như một cơn gió nên rất cần được quan tâm, chăm sóc từng tí.
Mỗi chúng ta hãy trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại đang được ở bên những người thân yêu của mình.